Menu

Thời Gian Vàng - TRẠI SẴN SÀNG XIV

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 5.00 (3 Votes)

Mỗi độ hè về mọi người lại có dịp cùng nhau tham gia một kì trại được mang tên là "Sẵn Sàng". Không chỉ vậy, kì trại lần này không phải là lần thứ 1 hay lần thứ 2 mà là lần thứ mười bốn, một quảng đường không hề nhỏ. Đối với một người bình thường thì con số "mười bốn" này thật tầm thường, nhưng đối với tập thể TTN Minh Lý thì đây lại mang một ý nghĩa khác. Và đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm, hòa mình vào kì trại này với một tâm thế là Tân Thanh sinh sẽ cùng với tất cả mọi người sẽ tạo nên những khoảnh khắc đẹp nhất trong kì trại lần này. Ngày đầu tiên ở đất trại, chúng tôi được hòa mình vào dòng nước biển xám ngát với chút gió sương ở bãi biển Vũng Tàu thật sảng khoái. Tiếp đến là một trong những khoảng khắc đẹp nhất trong buổi đầu tiên này là "Lửa trại". Những khúc gỗ được chồng lên nhau đan xen là những ánh lửa bập bùng cao chừng chưa tới 3m với hình ảnh người quản trò cùng các em Thiếu sinh và các anh chị, bạn Thanh sinh được hòa vào làm một. Một hình ảnh vô cùng ấn tượng, tuyệt đẹp. Hàng chục vóc dáng nhỏ bé, tay trong tay, đứng giữa ánh lửa bập bùng, rực đỏ cả bầu trời được bao trùm bởi bóng đêm. Những tiết mục văn nghệ diễn ra theo đúng kế hoạch mà các em đã tập dợt vội vã trong chiều và mang đi thách thức các đội khác. Sau tiết mục văn nghệ là thời gian để cảm xúc đọng lại với những lời của Trưởng Trí cùng câu chuyện thật sự mang cảm giác thâm thúy và làm cho ta có xúc cảm lâng lâng với giọng nói trầm trầm khi anh hỏi "Ai là người quan trọng nhất?","Việc nào là việc quan trọng nhất?”. Những câu hỏi ấy, 98% có lẽ sẽ giống nhau, cứ ngỡ đâu câu trả lời sẽ dễ dàng nhưng khi nghe Trưởng Trí mở lời thì bất giác mọi người sẽ bị ngỡ ngàng bởi người quan trọng nhất chính là người cùng làm việc chung với mình.

 

Nếu có ai hỏi "Thời điểm quan trọng nhất là thời điểm nào? " Tôi sẽ trả lời đó là hiện tại, bởi quá khứ vốn không lấy lại được còn tương lai thì lại mập mờ, chưa xác định, chỉ có hiện tại mới làm thay đổi được cuộc sống của mình. Bởi cuộc sống thật công bằng khi cho tất cả mọi người đều có 1 ngày 24 giờ nhưng còn tùy vào mỗi người sử dụng thời gian sao cho hợp lí cũng khác nhau. Hãy trân trọng mọi thứ ở hiện tại, đừng để quá khứ khiến chúng ta phải hối hận, làm ảnh hưởng đến cả hiện tại và tương lai. Khoảnh khắc đáng nhớ nhất đối với một người lần đâu đi kì trại này đó là Trò chơi đêm dành cho các em Thiếu sinh và các bạn Thanh sinh. Thật sự cảm giác đi một mình vào ban đêm với một bộ não còn chưa tỉnh táo, đôi mắt lim dim còn ngái ngủ và với tinh thần chưa minh mẫn thật đáng sợ. Nhiệm vụ đi tìm đèn pin tuy nghe dễ dàng nhưng lại thách thức rất lớn đối với tôi. Những dấu nhang ngày một nhiều và càng lúc càng xa hơn dự tính, tôi thật sự rất lo. Đơn độc một mình trong đêm, cộng thêm sức tưởng tượng phong phú, không gian tĩnh lặng, chung quanh được bao phủ bởi một màu tối âm u góp phần làm tăng sự sợ hãi trong con người tôi. Nhưng một tia chớp chợt lóe lên khiến tôi trở nên mạnh mẽ với suy nghĩ "Mình làm được! Mình phải làm được!".Tôi mon men lại gần những dấu nhang ở phía trên cao, cuối cùng trên tay đã cầm được pin, và ngay lập tức chạy về, không phải sợ vì tôi nghĩ thời gian không chờ được ai, thời gian là vô giá...nên cứ thế mà phi nhanh về nơi xuất phát. Chỉ sau một đêm mà tôi đã học được hẳn 3 điều đó là sự gan dạ bất chấp nguy hiểm, thời gian miễn phí nhưng thật vô giá và học cách quan sát tỉ mỉ, trí nhớ tốt. Ngày thứ hai của kì trại, Ban tổ chức đã tổ chức những hoạt động trò chơi lớn, tôi mới cảm nhận được hết sự đoàn kết của các em để vượt qua các trạm và thử thách, lòng quyết tâm để giải được những câu thách đố ban quản trại đưa ra, tận mắt chứng kiến những kỹ năng thuần thục của các em đã được rèn luyện, thật đáng thán phục. Mặc dù mọi người đã thấm mệt nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, những giọt mồ hôi lấm tấm cứ đua lăn nhau trên bề mặt cơ thể và đâu đó cũng có những vết thương của máu. Chỉ sau 2 ngày 1 đêm bên nhau trên đất trại, những cảm xúc vui có, buồn có, nước mắt cũng có và máu cũng không ngoại lệ nhưng suy cho cùng những yếu tố đó đã góp phần tạo nên một kì trại thành công và có ý nghĩa hơn. Khi lời bài hát "Gặp nhau đây, rồi chia tay… Ngày dài như đã vụt qua trong phút giây. Niềm hăng say còn chưa phai. Đường trường sông núi hẹn mai ta sum vầy" vang lên thì ngay lúc này mới thấy thời gian trôi qua thật nhanh nhưng những khoảnh khắc ấy đã không làm mình tiếc nuối vì ta đã nổ lực hết mình cho lần trải nghiệm này... Và thời gian sẽ mang ta đi đến hết cuộc đời cho đến khi nào tim mình ngừng đập...

TSS.Phan Nguyễn Trúc Quyên