Menu

Tôi đang trưởng thành như vậy… (Trại Sẵn Sàng 10)

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 4.75 (2 Votes)

Tập thể Thanh Thiếu Nhi Minh Lý đã dạy tôi rất nhiều bài học. Nơi đây như là mái nhà thứ hai của tôi, giúp tôi vượt qua chính mình và đạt được những thành tựu như ngày hôm nay.

Nói đến Minh Lý, không thể không nói đến trưởng Hùng Khả. Từ những ngày đầu vào Đoàn, từ những cái sợ sệt, tâm lý e dè của một đoàn sinh với một huynh trưởng, và rồi những lần tâm tình thân mật, chia sẻ ưu tư, kinh nghiệm… tất cả đã cho tôi những dấu ấn, kỉ niệm sâu sắc.

Xem tiếp

Ngồi kể chuyện trại 2 - Trại Sẵn Sàng IX

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 4.90 (10 Votes)

(14/6/2014 – resort Ngọc Xương)

Xây dựng trên chủ đề “Anh hùng đất Việt”, toàn bộ trò chơi, hoạt động, văn nghệ, lửa trại, trò chơi lớn đều được dàn dựng dựa trên những tấm gương anh hùng của nước nhà.

Điểm nhấn của trại là trò chơi lớn: “Khói lửa thành Thăng Long” được viết dựa trên sự kiện ba lần đánh bại quân Nguyên Mông của vua quan nhà Trần. Trong trò chơi, các em và các trưởng nhập vào vai những nhân vật lịch sử của thế kỉ XIII. Quân Đại Việt do thiếu sinh và đồng sinh cùng ba huynh trưởng khác đảm nhận. Quân Nguyên do thanh đoàn Nhân Hòa cùng tất cả các trưởng còn lại phụ trách.

Những nhân vật lịch sử của nhà Trần như: vua Trần Thái Tông, Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn, thái sư Trần Thủ Độ được các trưởng thủ vai. Các vị tướng tài như: Yết Kiêu, Trần Nhật Duật, Trần Bình Trọng, Trần Quốc Toản, Trần Khánh Dư được các em đội trưởng đảm nhận.

Đối trọng lại với quân Đại Việt, quân Nguyên có các dũng tướng như: Ô Mã Nhi, Toa Đô, Thoát Hoan đều được giao các các anh thanh sinh, các trưởng với cơ bắp cuồn cuộn đóng vai chính.

Xem tiếp

Ngồi kể chuyện trại 1 - Trại Rèn Luyện IV

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 4.95 (10 Votes)

(27/7/2012 – công viên văn hóa Láng Le)

Hai năm đã trôi qua kể từ ngày tôi gắng bó với tập thể TTN Minh Lý, đó không phải là một thời gian quá dài ở đơn vị, nhưng cũng quá đủ để có những kỉ niệm thật đẹp, thật đáng nhớ với tập thể TTN Minh Lý. Nay, chợt nhớ lại những kỉ niệm ấy nên viết lại vài dòng để lưu lại một khoảng thời gian tuyệt đẹp của tuổi trẻ.

Đúng với cái tên Rèn Luyện IV. Suốt kì trại toàn là những thử thách dành cho các em cũng như các trưởng. Nhưng có lẽ ấn tượng với tôi nhất là hội thi xử lý tình huống của trưởng Lân. Trong hội thi này, các em vừa phải cứu người bị nạn, vừa phải dựng lều, vừa chữa cháy, vừa cứu người chết đuối, vừa trả lời câu hỏi giáo lý. Điều đáng nói là tất cả những sự việc đó diễn ra gần như trong cùng một lúc, đủ để các trưởng lẫn các em…. bơ phờ!

Trong vai một người bị say nắng. Nạn nhân thứ nhất - trưởng Hùng Khả được các em sơ cứu như sau. (Xin trích nguyên văn bài viết của trưởng trong báo trại để bạn đọc có thể cảm nhận hết cảm xúc của người trong cuộc)

Xem tiếp

Duyên Lành

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 4.93 (15 Votes)

Theo như tôi được biết khi nghe các thầy, các sư thuyết pháp qua các dĩa CD thì con người muốn gặp nhau phải có cái duyên. “Nếu gặp nhau làm cho nhau vui được gọi là thiện duyên hay thuận duyên, gặp nhau làm cho nhau đau khổ được gọi là ác duyên hay nghịch duyên.”

Điều đơn giản đó đến với tôi qua lời giải thích của anh Hùng Huy trong trại chuyên đề truyền tin. Trong kỳ trại ấy, để nhập trại các em trại sinh phải nhận ra tên mình được phát bằng Morse và Semaphore rồi leo lên một cây cao hơn 3m (bằng thang dây). Sau đó đu mình trên ròng rọc lao xuống, cuối đoạn đường sẽ có một cái lưới giăng ngang, các em bám vào đó leo xuống đất rồi nhập trại. Trong quá trình dựng thử thách, khi căng dây xong, anh Hùng Huy đang đứng trên cây, hai tay nắm ròng rọc chuẩn bị đu xuống thì có một vì thầy chùa đi ngang lên tiếng: “Mấy chú ơi, mấy chú có chơi thì cột dây vào cây kia (tay ông ta chỉ một cây gần đó) chứ đừng cột cây này, nó giòn dễ gãy lắm, mưa là gãy hoài à”. Cả 5 anh em (gồm tôi, em Phương Ngân, anh Hùng Giáo, anh Cường) giật mình nhìn lại cây mà anh Hùng Huy đang đứng, nó đã bị uống cong đi quá nhiều so với lúc đầu, chỉ chờ… gãy.

Xem tiếp

Tối nay ! 14.6.2012

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 3.50 (1 Vote)

Tối nay, sau những tất tả cho những dự tính của tương lai bản thân mình. Tôi may mắn khi về đến nhà thì gặp dịp đi thăm cô Phượng -  người phụ nữ hết lòng vì tập thể thanh thiếu nhi Minh Lý. Cô đang đứng trước ngưỡng cửa của tử thần. Cô đang nằm thoi thóp trước mặt tôi, đếm từng giờ phút ngắn ngủi đi qua trong cuộc đời mình. Lúc này trong tôi một cảm giác đau xót, trống rỗng và bất lực.

..Và cảm giác hối tiếc diễn ra thật mạnh mẽ trong tôi. Tại sao ngày trước tôi không gần gũi với cô nhiều hơn? Vì sao người tốt phải ra đi sớm quá? Tôi chưa kịp hiểu cô nhiều? Rồi bất giác tôi ngẫn ra cuộc đời này nó ngắn ngủi vậy sao? Những người đã đến và đi qua trong cuộc đời mình dù ít hay nhiều cũng để lại những dấu chân lên trên đó. Tôi thấy mình sao quá vô cảm. Ngay cả sở thích của ba tôi, mẹ tôi, em tôi và những người thân bên tôi tôi đều không biết. Cảm giác đứng đối diện trước cô là cảm giác thương cô nhưng cũng sợ cho chính mình. Tôi sợ tôi sẽ không kịp làm gì cho những người tôi yêu thương khi thời gian nó cứ như một dòng thác cuốn phăng tất cả những thứ cản đường nó. Để lại những khoảng trống vô hình cho những con tim của người ở lại. Người sắp ra đi về cõi vĩnh hằng chắc không còn gì hối tiếc nữa vì nếu có thì cũng không kịp làm nữa. Còn người ở lại thì lại rơi nước mắt khóc thương cho người sắp ra đi hay cho chính bản thân mình và đã và đang chồng chất một biển trời thương nhớ và hối tiếc!

Lúc này tôi mới thấm thía lẽ vô thường là như thế nào. À! Có nghĩa là mọi việc trên đời này đều không tồn tại mãi mãi. Mới ngày nào cô đứng đó phát bánh kẹo, đậu phộng cho lũ chúng tôi. Mới ngày nào lớp sơ cấp cứu rộn ràng tiếng dạy của cô, cô chu đáo lắm mong muốn lũ chúng tôi học tốt để sau này cứu người. Mà giờ đây con quỷ vô thường không chừa người tốt hay kẻ xấu. Nó bắt cô đi!!!

Tôi sợ!!! Tôi sợ!!! Nhưng tôi mong mình vẫn còn kịp để còn sửa đổi và làm những điều mình chưa làm với người thân và bạn bè của tôi. Tôi 22 tuổi, cảm giác cuộc đời này vẫn còn dài lắm và nó đủ dài cho một khoảng trời thương nhớ và hối tiếc, và cũng  đủ ngắn để tôi và bạn có thể yêu thương, trân trọng, những gì xung quanh ta.  Vì nó không tồn tại mãi mãi… đừng bao giờ để rơi những giọt nước mắt muộn màng khi ta nhận thấy thời gian vô tình , lặng lẽ trôi qua giữa BẠN, TÔI, VÀ NHỮNG YÊU THƯƠNG.

Bibô