Tối nay, sau những tất tả cho những dự tính của tương lai bản thân mình. Tôi may mắn khi về đến nhà thì gặp dịp đi thăm cô Phượng - người phụ nữ hết lòng vì tập thể thanh thiếu nhi Minh Lý. Cô đang đứng trước ngưỡng cửa của tử thần. Cô đang nằm thoi thóp trước mặt tôi, đếm từng giờ phút ngắn ngủi đi qua trong cuộc đời mình. Lúc này trong tôi một cảm giác đau xót, trống rỗng và bất lực.
..Và cảm giác hối tiếc diễn ra thật mạnh mẽ trong tôi. Tại sao ngày trước tôi không gần gũi với cô nhiều hơn? Vì sao người tốt phải ra đi sớm quá? Tôi chưa kịp hiểu cô nhiều? … Rồi bất giác tôi ngẫn ra cuộc đời này nó ngắn ngủi vậy sao? Những người đã đến và đi qua trong cuộc đời mình dù ít hay nhiều cũng để lại những dấu chân lên trên đó. Tôi thấy mình sao quá vô cảm. Ngay cả sở thích của ba tôi, mẹ tôi, em tôi và những người thân bên tôi tôi đều không biết. Cảm giác đứng đối diện trước cô là cảm giác thương cô nhưng cũng sợ cho chính mình. Tôi sợ tôi sẽ không kịp làm gì cho những người tôi yêu thương khi thời gian nó cứ như một dòng thác cuốn phăng tất cả những thứ cản đường nó. Để lại những khoảng trống vô hình cho những con tim của người ở lại. Người sắp ra đi về cõi vĩnh hằng chắc không còn gì hối tiếc nữa vì nếu có thì cũng không kịp làm nữa. Còn người ở lại thì lại rơi nước mắt khóc thương cho người sắp ra đi hay cho chính bản thân mình và đã và đang chồng chất một biển trời thương nhớ và hối tiếc!
Lúc này tôi mới thấm thía lẽ vô thường là như thế nào. À! Có nghĩa là mọi việc trên đời này đều không tồn tại mãi mãi. Mới ngày nào cô đứng đó phát bánh kẹo, đậu phộng cho lũ chúng tôi. Mới ngày nào lớp sơ cấp cứu rộn ràng tiếng dạy của cô, cô chu đáo lắm mong muốn lũ chúng tôi học tốt để sau này cứu người. Mà giờ đây con quỷ vô thường không chừa người tốt hay kẻ xấu. Nó bắt cô đi!!!
Tôi sợ!!! Tôi sợ!!! Nhưng tôi mong mình vẫn còn kịp để còn sửa đổi và làm những điều mình chưa làm với người thân và bạn bè của tôi. Tôi 22 tuổi, cảm giác cuộc đời này vẫn còn dài lắm và nó đủ dài cho một khoảng trời thương nhớ và hối tiếc, và cũng đủ ngắn để tôi và bạn có thể yêu thương, trân trọng, những gì xung quanh ta. Vì nó không tồn tại mãi mãi… đừng bao giờ để rơi những giọt nước mắt muộn màng khi ta nhận thấy thời gian vô tình , lặng lẽ trôi qua giữa BẠN, TÔI, VÀ NHỮNG YÊU THƯƠNG.
Bibô