Menu

Thành viên Thanh Đoàn hoạt động tại Australia !

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 0.00 (0 Votes)

Vậy là cuối cùng đã thấm thoát gần 3 tháng kể từ ngày Bình bắt đầu vào sinh hoạt hướng đạo ở Úc. Vẫn còn nhớ những buổi sinh hoạt đầu tiên nơi xứ lạ quê người, khi đó tiếng Anh của Bình vẫn còn rất “chuối”, Họ nói một câu mà phải lập đi lập lại ba lần thì mình mới nghe và hiểu được. Thế nhưng Bình vẫn nhớ như in trong lòng lời dặn dò của các Huynh Trưởng trước lúc Bình lên đường du học và những lời gửi gắm của các bạn trong TTNML

Vậy là Bình lại tiếp tục tham gia những buổi sinh hoạt, rồi Bình cũng lần lượt vượt qua các thử thách: đi bán cây thông, tham gia kỳ trại dài 5 ngày 5 đêm, đi bán xúc xích, tự mình tổ chức một buổi họp mặt cho nhóm, viết báo cáo cho một buổi họp mặt của khu vực... và sau những lần ấy Bình lại được học tập thêm những kiến thức quý báu, có thêm được những niềm vui sau những giờ học căng thẳng và cũng là giúp cho Bình đỡ nhớ nhà.

Và giờ đây những cô gắng của Bình đã có được một bước đánh dấu: Bình đã được chính thức là thành viên của Hướng Đạo Úc và cũng là Hướng Đạo trên toàn thế giới. Buổi lễ đã diễn ra tuy ngắn gọn nhưng thật đầy ý nghĩa. Trước khi được mang khăn Bình phải đọc lên những điều luật và lời hứa của hướng đạo cũng tương tự như khi ở Việt Nam, Sau đây Bình xin trích dẫn lời hứa của Hướng Đạo Úc bằng tiếng Anh để mọi người thấy được sự giống nhau của nó.

 

“On my honour I promise

 

That I will do my best

 

To do my duty to my God, and to Australia

 

To help other people, and

 

To live by the Scout Law”

 

Vậy là một lần nữa Bình có cơ hội để tự nhắc nhở bản thân mình là một hướng đạo sinh thì phải luôn sống theo luật và lời hứa...!

 

Các anh em tôi

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 0.00 (0 Votes)

Có những tiếng gọi rất thân thương mà suốt đời ta nhớ mãi, khi ta còn bé ta gọi “mẹ” gọi “cha”, rồi ta lớn lên ta có tiếng gọi “thầy – cô”….. và theo dòng thời gian, cuộc sống vốn nhiệm màu đã cho tôi thêm một tiếng gọi nữa: “anh – em”. Những người anh em không cùng huyết thống. Thanh Đoàn tôi đó! Thanh Đoàn Nhân Hòa.

Chúng tôi những người Thanh niên của Minh Lý Đạo – Tam Tông Miếu. Có những xuất thân khác nhau, vô tình hội ngô tại đây với những lý do cũng không ai giống ai. Ấy thế mà giờ là anh em rồi đấy!

Thanh Đoàn Nhân Hòa cùng hòa nhịp với Tập thể Thanh Thiếu Nhi Minh Lý đã được hơn hai năm rồi (từ trung Thu năm 2006). Từ thuở sơ khai chúng tôi được gọi với cái tên “Đội Thanh”. Rồi trải qua bao mùa Trung Thu, từ vị trí chỉ là những người chơi, chúng tôi dần dần lên phụ việc với các Trưởng, rồi cũng có một mùa Trung Thu do chính tay những Thanh sinh chúng tôi góp sức cùng làm cho các em Thiếu Nhi.

Từ đó đến nay trải qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu gian khổ, có khi có cả nước mắt. Những người ở lại những người ra đi. Nhưng Thanh Đoàn Nhân Hòa vẫn còn đó và luôn luôn “tiếp bước” cùng Tập Thể Thanh Thiếu Nhi Minh Lý.

Thanh Đoàn tôi đó (Người đứng cuối cùng là Thanh Trưởng)

“Nào ta chuyền tình thương cho nhau, chuyền hơi ấm con tim nhiệm màu. Tình Thanh Đoàn mình ghi thâm sâu, thân ái đây ta chuyền cho nhau.”. Nơi đây có thể còn thiếu thốn nhiều thứ về vật chất, nhưng thứ chúng tôi không bao giờ thiếu đó là “tình thương”. Sự thương yêu đã nuôi lớn bao nhiêu con người chúng tôi ở đây.

Và tôi cũng lớn lên từ tình thương đó, không chỉ tình thương từ mõi Thanh Đoàn mà còn là tình thương của cả Thanh Thiếu Nhi, nên tôi tin rằng con đường chúng tôi đang đi là con đường của hạnh phúc. Hạnh phúc không nằm ở cuối con đường mà nó nằm trải rác trên dọc suốt con đường, và sao mõi một gian nan thử thách ta lại nhìn thấy nó. Vui sướng lắm hạnh phúc lắm. Chỉ có những ai đã cùng trải nghiệm, đã cùng sướng cùng khổ, cùng dầm mưa dãi nắng, cùng khóc cùng cười mới có thể cảm nhận được sự yêu thương đó.

Tôi mời bạn cùng đi với tôi trên con đường này nhé!

Con đường mà tôi và các anh em bao lâu nay sát cánh cùng nhau. Khi bước những bước chân đầu tiên trên con đường bạn sẽ gặp được anh. À không hai anh và một chị:

 

Huynh Trưỏng Đại Mạng

Trưởng Như Tịnh

Huynh Trưởng Hùng Khả

Từ những ký ức về Thanh Thiếu Nhi Minh Lý của hơn 30 năm về trước. Khi các anh chị còn bé hơn chúng tôi bây giờ (khi ấy chỉ mới là Đồng sinh). Các Trưởng đã gầy dựng lại “Ngôi nhà Thanh thiếu Nhi”.

Thanh Trưởng Nguyễn Văn Lân

 

Anh là người vì tình thương đối với đàn em khờ khạo, đã đến và ở lại với chúng tôi. Đôi khi chúng tôi đùa nhau coi anh như một “hung thần” và anh có rất nhiều thử thách với Thanh sinh. Nhưng anh có biết chúng tôi thương anh lắm. Mõi thử thách của Trưởng là một bài học trên con đường hạnh phúc mà chúng tôi đang đi.

Trên con đường ấy đã có những người ra đi theo cuộc sống riêng của họ, nhưng cũng có những cuộc tiễn đưa Thanh sinh ra đi để rồi qua trở lại và tô điểm thêm cho con đường hạnh phúc đó bằng những bông hoa và tiếng hát.

Những con người ra đi, nhưng luôn ở lại:

Thanh sinh ngày nào giờ đã là Vườn Trưởng

Thanh sinh Trần Thị Phương Thúy

Ngày 27/06/2009 các Thanh sinh bùi ngùi tiễn anh rời Thanh Đoàn. Cuộc chia ly không nước mắt, chỉ có niềm tin và sự ngưỡng mộ. Vì chúng tôi tin rằng anh sẽ cống hiến hết mình cho Thiếu Đoàn và trở thành một người Trưởng chân chính.

Cựu Thanh sinh Phan Duy Đức (Trưởng Thiếu của tương lai J )

 

Có những Thanh sinh mà tuổi sinh hoạt cũng bằng số tuổi mà Tập thể Thanh Thiếu Nhi thành lập lại. Hơn hai năm rồi cùng thăng trầm với Đoàn. Các bạn tưởng chừng như rất âm thầm, nhưng các bạn luôn là những bông hoa trong vườn hoa nhà Minh Lý.

Thanh Lan và Thu Vân đang có những bước chân đầu tiên xuống vườn Đồng.

Từ trái sang: Cao Nguyên, Thanh Lan, Thu Vân

Hàng sau : Phương Thúy, Ngọc Hưng, Trung Cường

Có những con người luôn luôn thầm lặng trong Thanh Đoàn

 

Và những người anh em không bao giờ mệt mõi

Nhóm Trưởng Nhóm Tín: Nguyễn Tấn Lợi

Nhóm Trưởng nhóm Nghĩa: Lê Cao Nguyên

Anh Lân, Minh Lý, Cao Nguyên, Duy Đức, Trung Cường, Tấn Lợi

Minh Anh, Phưong Thúy, Thu Vân, Tiểu Phụng, Thảo Nguyên, Thu Thuỷ, Thanh Lan

Ngày 27/06/2009 vừa qua Thanh Đoàn tôi hân hoan chào đón thêm hai Tân sinh ở Thiếu Đoàn lên. Hai em tuy là hai Đội trưởng ở Thiếu Đoàn nhưng khi bước chân vào ngưỡng cửa Thanh Đoàn cũng ngơ ngát như ai. Chúng tôi gọi các em là những chú nai con. Và chờ đợi những bước nhảy đầu tiên của các chú nai.

Hai chú nai con: Tân sinh Thu Thảo và Thảo Nguyên (đứng giữa)

Và dù là người mới hay người cũ, Thanh sinh hay Tân sinh chúng tôi chỉ có một tiếng gọi duy nhất “anh – em”. Có những con người thì nổi trội, còn có người luôn luôn thầm lặng. Âu đó cũng chỉ là bản tính của mõi người, chúng tôi không cho rằng đó có nghĩa là tôi kém hơn anh. Sự yêu thương sẽ nâng đỡ chúng tôi!

Rồi cuộc đời vẫn còn dài những tháng năm phía trước, không ai nói trước được điều gì, và cuộc sống sẽ đưa đẩy chúng tôi ra sao. (Biết đâu chừng tất cả Thanh sinh ngày hôm nay mai sau đều thành Trưởng). Chúng tôi sẽ luôn nhớ về tiếng gọi "anh em". Tiếng gọi của:

Thanh Đoàn tôi!

Buổi thảo luận "Đối diện với bản thân"

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 4.75 (2 Votes)

Vào lúc 19h20 ngày chủ nhật 20/04/2014 đã diễn ra buổi thảo luận với chủ đề "Đối diện với bản thân" tại quán cafe Xơ Mướp, đường Thành Thái, Q10, với sự tham gia của huynh Trưởng Hùng Khả và các bạn Thanh sinh thuộc Thanh Đoàn Nhân Hòa.

Buổi thảo luận bắt đầu bằng chia sẻ chân thành của một bạn Thanh sinh, và sau đó vấn đề được mở ra dần dần qua những câu hỏi, những tâm sự của mọi người. Những nỗi sợ hãi, những băn khoăn, vướng mắc được trình bày ra và mọi người như hiểu nhau hơn. Phần tham gia trò chơi trắc nghiệm tính cách thú vị khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn với những nụ cười.

Sau đó, phần khiếm khuyết của mỗi cá nhân được đưa ra thảo luận, và một số những giải pháp khắc phục cũng đã được đề cập. Tuy nhiên, do thời gian eo hẹp nên chương trình đành khép lại trong tiếc nuối.

Thật sự, Thanh Đoàn rất cần thêm những buổi thảo luận mở như thế này để mọi người có thể cởi mở nêu lên suy nghĩ, để hiểu về nhau hơn, và cũng để giúp các bạn Thanh sinh có thêm kinh nghiệm trong tổ chức các hoạt động mang tính hướng tâm như thế này...

Để buổi thảo luận có ngày hôm nay, cũng là sự góp sức của quý Trưởng và các bạn Thanh sinh với những bài chia sẻ rất chân thành. Hy vọng ở những buổi thảo luận sau cũng sẽ nhận được những bài viết hay như vậy, để cho các chương trình của Thanh Đoàn ngày càng đi vào chất lượng. Xin chân thành cảm ơn mọi người, những ai đã viết bài và những ai đã dành thời gian để tham gia chương trình.

Đối diện bản thân - Chia sẻ của bạn Lê Xuân Khôi

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 2.50 (1 Vote)

Bài chia sẻ của thanh sinh Lê Xuân Khôi trước buổi thảo luận của Thanh Đoàn Nhân Hòa mang chủ đề "Đối diện bản thân - Vượt qua khiếm khuyết"

Đối diện bản thân luôn là một vấn đề băn khoăn, trăn trở trong lòng mỗi người chúng ta, dĩ nhiên là kể cả tôi. Tôi cảm nhận rất rõ rằng tôi luôn phải đấu tránh với chính mình để đưa ra bất kì một quyết định nào đó; và khi đó là lúc tôi đang đối diện với chính mình. Còn bạn thì sao ?

Đối diện với bản thân thường mang hàm ý đối diện với những tính xấu của mình, đối diện với những điều mình còn băn khoăn vì một lí do nào đó từ môi trường bên ngoài....; vì đã là điểu tốt, điều mà bản thân hãnh diện; thì hầu như ai ai cũng cảm thấy dễ dàng chấp nhận nó ! Có ba trường hợp sau đây:

1. một là bản thân không biết mình phải đối diện cái gì
2. hai là bản thân không dám nhìn nhận chính mình
3. ba là bản thân lững lờ cả hai trường hợp một và hai.

Phân tích, suy ngẫm cặn kẽ từ ba trường hợp trên, chúng ta có thể thấy rất rõ rằng: chung quy vấn đề nan giải nhất của việc đối diện với chính mình là gì? - Đó chính là bản thân có rộng mở để tiếp nhận những quan niệm ngoại cảnh, từ đó khắc phục được trường hợp một, và bản thân có đủ ý chí, quyết tâm vượt qua cái tôi của chính mình khi đã nhận ra, thấm thía ra những điều mình phải nghiêm túc đối diện mà khắc phục - từ đó giải quyết được trường hợp hai.

Trường hợp ba là trường hợp "ảo" nhất, khi nó lững lờ một và hai. Thường thì cá nhân mỗi người đang ở giai đoạn này đồng nghĩa là đang trong quá trình hoàn thiện mình, đồng nghĩa rằng đã thấy được lối đi của đời mình và đã dám bắt đầu dấn thân, nhưng cũng còn một chút e dè. Tùy vào lòng nhiệt huyết của mỗi người, tùy vào mức độ cảm nhận cuộc sống của mỗi người mà họ có thể đi xa được bao nhiêu...

Câu chuyện của tôi là hành trình tôi đi tìm bản ngã của chính mình. 

Hiện nay, tôi không ngại ngần gì mà nói, tôi đang ở trong trường hợp ba. Tôi luôn băn khoăn, suy nghĩ giữa "thiện" và "ác" trong tôi, luôn cân đong, đo đếm giữa "lí trí" và "cảm tính"; và đó là bản chất của sự đấu tranh tâm tưởng - đối diện bản thân.

Mình từng là một con người nhút nhát. Mình nhút nhát không phải vì mình yếu kém, mà vì định kiến của bản thân về con người. Mình là một con người được gọi là "mập" và khoảng thời gian đó, và mình thì thật không thích thế tí nào. Mình luôn tìm mọi cách để ngụy biện cho điều này, nhưng sự thật rõ ràng rằng mình không biết chấp nhận chính hình hài của mình - điều cản trở mình làm một công việc - quản trò.

Mình là một con người cứng nhắc, ở một khía cạnh nào đó. Và mình cảm nhận rất rõ rằng mình không thể làm một quản trò, tới bây giờ vẫn vậy. Trong tư tưởng mình, luôn suy nghĩ rằng:"không làm được quản trò thì thôi, đâu phải là ta không dám đứng trước đám đông, chỉ là "hình thức" đứng trước đám đông này không phù hợp với tính cách ta..." Mình đã có những dấn thân, thử mình từ từ với công việc quản trò, dù chỉ là những bước nhỏ nhoi thôi, nhưng sự e dè khi làm một quản trò vẫn còn hiện diện trong mình tới giờ phút này.

Thời gian sống một mình là khoảng thời gian thật sự ý nghĩa của mình. Nó cho mình một cơ hội tuyệt vời để thử nghiệm với những suy nghĩ, băn khoăn trong lòng; để thử những điều mà đôi khi, lúc còn đứng trong vòng tròn gia đình, còn ở quá gần với những con người thân thương của mình; con người ta lại có thể e dè mà thể hiện.

Trong suốt quá trình cấp ba, khi làm nhóm thuyết trình, mình luôn là người ở vị trí đóng góp ý tưởng, hình thức thuyết trình, lo phần kĩ thuật. Những ý tưởng của mình luôn được một nhóm bạn nữ thể hiện rất tốt. Mình làm việc rất ăn ý với nhóm bạn này....và mình nổi tiếng trong lớp rằng người không bao giờ thuyết trình. Khi thuyết trình xong, tới phần các bạn đặt câu hỏi cho nhóm, thì chả hiểu sao phần này mình lại không hề có một chút sợ sệt, e dè như phần thuyết trình.

Cho tới khi mình qua Úc, có một môn cũng làm nhóm thuyết trình, và yêu cầu mỗi thành viên trong nhóm phải nói it nhất là 3-5p, để lấy điểm cá nhân bên cạnh các điểm thành phần khác. Mình có thể không nói và chấp nhận mất đi phần điểm ấy, nhưng mình đã suy nghĩ rằng: nếu mình cứ né tránh thế này thì tới bao giờ mới dứt điểm những nỗi lo âu này đây... Và mình đã nói. Mình đã luyện tập, gần như học thuộc lòng và khi nói đã cố gắng áp dung những cử chỉ "ảo" nhằm giúp tăng phần tự tin cho bản thân. Những lời nhận xét của thầy sau đó đã hoàn toàn giúp mình giải tỏa được sự lo âu, và mình cảm nhận gần như đã giải quyết được một vấn đề lớn trong đề.

Mình cảm nhận rất rõ rằng, ngay từ khi còn ở với mọi người, mình đã lờ mờ biết được nguồn gốc sâu xa của những yếu điểm trong mình. Và mình cũng cảm nhận rất rõ, mình không dám thay đổi chính mình khi còn ở trong một vòng tròn như vậy. Khi tự lập, mình đã suy nghĩ rất khác, rằng mình phải tồn tại và lâu dài cũng tới lúc mình cần khẳng định vị trí của mình trong xã hội này, vì vậy, có thể nói, mình đã nhắm mắt làm bừa, chuẩn bị hết mình và lao vào thử thách.

Những thành quả có hướng tích cực sẽ là một động lực để bản thân ngày càng tiến bước, những thành quả có hướng tiêu cực it nhiều sẽ làm mình chùn lại, e dè; nhưng cũng đừng vì thế mà để nó cản trở mình.

Đó là bước đầu của sự đối diện bản thân của mình. Qua một thời gian chiêm nghiệm, suy ngẫm về cuộc sống, suy nghĩ về bản thân với những câu hỏi: vì sao mình tồn tại, vì sao mình học, mình muốn tư cách của mình như thế nào trong xã hội này..., mình lại tìm ra một cách rốt ráo hơn cho việc đối diện bản thân...

Hi vọng mọi người có thể tìm ra cách phù hợp để đối diện với chính mình.