Menu

Nhật kí xuất du giúp ích trường tiểu học Mỹ Hiệp 2

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 4.19 (8 Votes)

Nhật kí xuất du giúp ích trường tiểu học Mỹ Hiệp 2

Kết thúc một giấc ngủ muộn vì công tác chuẩn bị, 3h30 chúng tôi thức dậy thu xếp hành trang và chất lên xe. Tầm 4h30, chúng tôi xuất phát.

Vì đồ mang theo khá nhiều nên chúng tôi gặp vấn đề về gửi đồ theo xe khách. Buộc lòng trưởng Trí phải tách đoàn, đi xe khách riêng để hộ tống mớ đồ đó. Thu xếp xong mọi người lại lên xe tiếp tục chuyến hành trình về miền Tây.

Xem tiếp

Những Viên Kẹo Ngọt

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 4.78 (9 Votes)

Cảm nhận về chuyến đi trường tiểu học Mỹ Hiệp 2 - Đồng Tháp

17h xe ra khỏi con đường nông thôn được bê tông hóa, xe đang bon bon trên quốc lộ hướng về Sài Gòn. Trời bắt đầu xụp tối và muốn mưa. Tiếng cười nói giờ cũng không còn, có lẽ mọi người cũng đã thấm mệt sau 2 ngày hoạt động và cười nói liên tục. Nhưng tôi không tài nào ngủ được, kể ra thì chuyến đi lần này vừa quen mà vừa lạ. Quen là vì mình đã có nhiều chuyến đi từ thiện giúp ích kiểu thế này rồi. Lạ là vì chuyến đi này cứ tự nó diễn ra mà như tôi chẳng có vai trò quyết định gì trong đó cả.

Xem tiếp

Hãy làm việc hết mình

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 4.56 (9 Votes)

Đã 5 kì trại đã trôi qua đối với tôi thì nó cứ như một cuốn tiểu thuyết với nhiều phân đoạn thay đổi liên tục, từ là thành viên đội Đại Thử cho đến đội trưởng Thanh Long và giờ đây nó đã đến một phân đoạn gần như cao trào là trở thành một thành viên trong nhóm giúp ích.

Lạ thay, qua 4 kì trại trước tôi thật sự học không nhiều lắm nhưng lần này thì khác, không những học được cách làm việc mà còn phát triển được cái gọi là cách nhìn nhận và quan sát và nhiều cái nữa, điều mà tôi không ngờ là khi mình trở thành người giúp ích thì cảm thấy mình trưởng thành đi rất nhiều mặc dù vẫn không bằng các anh chị khác nhưng nó lại là bước ngoặc trong tôi.. Những tiếng kêu lạ, tiếng lục đục không biết từ đâu phát ra giữa đêm khuya lúc 3h sáng và nỗi sợ bắt đầu hiện diện trên những đôi tay gõ bàn phím đêm khuya để làm báo của nhóm thông tin nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục làm việc, và nỗi sợ bóng đêm dương như tan biến trong tôi.

Có thể nói kì trại này là kì trại vượt qua bản thân đối với tôi. Dù phải đi bộ lên một con đèo cao mà tưởng chừng như có lúc hoàn toàn kiệt sức, thế nhưng dường như có một sức mạnh vô hình gì đó luôn thôi thúc tôi mình phải làm được, phải tiếp tục đi và cuối cùng tôi đã chinh phục được khu di tích Minh Đạm cùng các anh em thanh sinh khác. Điều mà tôi rút ra qua kì trại này là:

“hãy làm việc hết mình, sẽ nhận lại rất nhiều” 

điều này làm tôi liên tưởng tới luật nhân quả trong tự nhiên mình gieo gì thì sẽ nhận được nấy.

TS. Nguyễn Hữu Phước

Nhớ !

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 4.56 (8 Votes)

Ba năm cấp 3 kết bạn với chiếc xe máy, thêm 1 năm ở nhà “vỗ béo” nữa là 4 năm. Vậy mà lần này đi trại em gặp lại bạn cũ đã bao lâu xa cách. Xe đạp!

6 chiếc xe đạp và 10 Thanh Sinh và thêm 1 người lớn “đi trông chừng” nữa. Mỗi cặp chọn ra 1 chiếc xe đạp. Em cùng đội với chị Ái Vân.

Lúc bắt đầu xuất phát trời thì nắng, bụng thì đói, đồ ăn chỉ đem theo bằng 1 tờ giấy A4. Với cái trời nóng như vậy mà trưởng Hùng Khả chỉ phát cho mỗi đội 20.000đ và dặn đây là tiền cho chuyến đi về. Ôi trưởng ơi! Em đang tỉnh chứ đâu có phải mơ!

Mới ra khỏi đất trại là xe anh Bạo và chị Thi chưa gì đã hư. Chắc là do thích chọn xe mới nên chưa gì nó đã “chảnh” rồi . Mọi người dừng lại, sửa xe rồi lại đi tiếp.

Ra khỏi con đường dài thì nghe tiếng anh Trí gọi với lại : “Cho anh mượn ống bơm xe đạp.”Phước-người giữ cả 2 ống bơm bèn hì hụi đạp trở lại. Xe anh Trí vừa chạy lên thì xe của cặp “người già” anh Bạo và chị Thi lại gặp sự cố nữa. Coi bộ 2 người này hôm nay không gặp may rồi :P

Chuyến đi lại tiếp tục. Có lẽ mấy trưởng thương tụi em lắm vì đã tính toán rất kĩ đường đi và thời gian. Trời nắng gắt, đường dốc cao, xe đạp thì chiếc nào chiếc nấy cũng mang bệnh hết. “Thương” mấy trưởng ghê ! :(((((((

Đạp xe trên con đường đó không có gì sung sướng bằng lúc thả dốc, không cần đạp xe vẫn chạy bon bon, đường lại gần biển nên gió ùa vào. Cảm giác rất ư là yomost! Nhưng mà cái cảm giác đó nhanh chóng bị vụt tắt khi vừa thả dốc xuống mọi người nhìn lại thì phát hiện chị Thi, anh Bạo và anh Trí mất tích. Mọi người bèn dừng lại chờ đợi thì thấy anh Bạo chân dài đang đạp một mình bằng xe đạp của…. anh Trí ??? Chuyện gì đã xảy ra ? Thì ra xe 2 người lại hư giữa đường. Người giữ đồ sửa xe là chị Thi thì hoàn toàn không biết sửa xe, vậy là Phước và anh Nguyên lại cắn răng đạp ngược trở lên để sửa xe. Lúc này chị Ái Vân bắt đầu phát huy khả năng ăn của mình. Chị Ái Vân ăn không ngừng vì chị “vẫn còn đói”. Nhờ vậy nên lúc đi tiếp em không thể nào đạp nổi chắc tại chị Ái Vân ăn nhiều quá !

Trí tưởng tượng của mọi người được phát huy không ngừng khi tưởng tưởng ra rằng trưởng Hùng Khả sẽ đứng trên mấy cái cây mà nói rằng : “Tụi em mau đi tiếp đi”. Cũng như khi tới Minh Đàm Hương vẫy tay kêu: “Anh Trọng ơi!”. Em, Thơ, Minh nhìn theo hướng Hương vẫy tay với ánh mắt vui mừng. Nhưng mà nhìn ra chả thấy ai cả. Hương à, làm mừng hụt rồi !
Rồi cảm giác người ta nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên khi nghe rằng mình đạp xe đạp lên đây. Lạ lắm luôn!

Em không theo mấy anh chị lớn lên tới đỉnh nhưng mà nghe mọi người kể lại rằng cứ qua dốc này lại tới dốc khác. Vậy mà mấy anh chị lớn vẫn lên tới nơi mà ngưỡng mộ mấy anh chị quá đi thôi !!!
Trong mỗi chuyến đi con người ta sẽ có suy nghĩ khác, học được nhiều thứ hơn và nhận ra được nhiều điều mới. Em bảo đảm sẽ không ai đạp xe đi vào giữa trưa để đến một nơi thật sự không có gì ấn tượng ngoài những cái dốc. Đạp xe và ngắm biển một sở thích mới, vừa đạp xe lại vừa nói chuyện… Có ai nghĩ rằng mình sẽ làm điều đó ở một nơi mà mình hoàn toàn xa lạ. Em bảo đảm là chưa đâu, như mọi người thường nói: "mệt mà vui".

Có lẽ đây sẽ là khoảnh khắc em nhớ nhất khi ở Thanh Đoàn. Một ngày nào đó em sẽ nhận được thêm nhiều kỉ niệm hơn nữa, nhiều niềm vui hơn nữa nhưng chuyến đi này thì sẽ khó mà phai nhòa lắm!

TS. Lê Nguyễn Kim Mỹ

Cảm xúc bị chai sạn ?

1 1 1 1 1 1 1 1 1 1 Rating 4.63 (4 Votes)

Được sự ủy nhiệm của Ban Phước Xã, chiều nay, thứ bảy 16/08/2014, Thanh Đoàn Nhân Hòa đã có chuyến đi tặng quà từ thiện tại chùa Long Thạnh (Mái ấm Kim Chi), Thị trấn Thủ Thừa, Long An. Đây là địa chỉ quen thuộc của Đoàn chúng ta qua các chuyến tặng quà từ thiện, lần gần nhất là ngày 05/01/2014 ngay sau Hội đập heo từ thiện 2013.

Chuyến đi được các bạn tổ chức gọn nhẹ, đơn giản: một xe Daisu chuyển tải 300 Kg gạo cùng Trưởng Hùng Khả và 06 bạn: Lê Thảo Nguyên, Lê Hoàng Phương Ngân, Nguyễn Trung Bạo, Nguyễn Hữu Phước, Đào Ngọc Minh Thơ, Hưng (bạn của Bạo). Các em tại Mái ấm Kim Chi đã gây cho chúng tôi một điều bất ngờ thú vị khi được hỏi:

-  Các em có nhớ Đoàn của anh không?

- Dạ nhớ chứ ạ, mấy anh ghé hồi đầu năm, em còn nhớ tên bạn Phương Linh, học lớp 6 (đội Hướng Dương), Em còn nhớ anh lớn tuổi đeo cái khăn quàng màu vàng vàng (Trưởng Hùng Khả).

Các em ríu rít tranh nhau kể về những điều còn đọng lại trong ký ức các em về chuyến đi tặng quà ngày 05/01/2014. Sau đó, chúng tôi bị cuốn vào các trò chơi của các em: lò cò, cá sấu lên bờ, đấu tay... 

Tôi cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ về các em. Niềm vui ngắn ngủi trong chuyến thăm trước vẫn còn đọng lại trong trong trí nhớ các em. Sự thiếu thốn tình cảm của các em thể hiện qua những cái níu áo, nũng nịu đòi cõng, đòi bế... Xin đừng để cảm xúc bị chai sạn, hãy nghĩ về điều hạnh phúc giản đơn của các em bất hạnh để thấy những chuyến đi từ thiện của chúng ta không trở thành gánh nặng cho bản thân.

Các bạn Thanh sinh thân mến, chúng ta hãy cùng nhau đồng hành để tiếp tục những chuyến đi như thế.

Trưởng Hùng Khả