Những phép màu trong khu vườn cổ tích
Không phải là điều gì kỳ lạ khi mỗi kỳ trại thường là tập họp của rất nhiều những buồn vui đan xen nhau từ ngày đầu họp chuẩn bị cho đến ngày kết thúc. Nhưng kỳ trại lần này, đã có những con người khiến tôi không thể quên, có những câu chuyện đầy phép màu khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ. Và nếu không phải là tôi của hôm nay, loay hoay với câu hỏi về ý nghĩa của những việc mình làm, con đường mình đang đi, thì cũng sẽ hờ hững lướt qua kỳ trại này như cơn gió cuốn lá đi mà chẳng để lại dấu vết gì.
Nhớ sáng hôm ấy khi công tác chuẩn bị cho trò chơi lớn vẫn còn khá rối và nhiều việc chưa hoàn thành, tôi chạy đến chỗ anh và cất tiếng gọi với giọng không thể thảm hơn, nhưng đáp lại tôi lại là một giọng cứng rắn: “Bình tĩnh đi. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết mà.”Tôi đã im lặng. Im lặng vì người nói câu này là người đã phải đương đầu với rất nhiều chuyện để lo cho Đoàn từ hơn một tháng trước trong công tác chuẩn bị, là người không thể có giấc ngủ trọn vẹn vì phải giải quyết những sự cố phát sinh liên tục trong kỳ trại. “Mình lại tính đặt thêm một gánh nặng khác nữa lên đôi vai ấy sao?”.